Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Phim Thần Thám Cao Luân B

Thần Thám Cao Luân Bố

Thần Thám Cao Luân Bố

Diễn viên: Lê Diệu Tường, Mã Trại, Đường Thi Vịnh, Ngao Gia Niên, Tiêu Chính Nam, Joe Junior, Bố Vỹ Kiệt, Lưu Đan, Corinna Chamberlain, Tăng Huệ Vân, Lương Lệ Doanh, Lý Lệ Lệ, Trần Tư Tề, Diệp Ái Nhân...,
Đạo diễn: Lý Thiêm Thắng,
Thời lượng: 25 tập

Quốc gia: Phim Hồng Kông,

Năm phát hành: 2013

Phim Thần Thám Cao Luân Bố 2013  Nội Bài. Vẫn đang là tháng giêng xuân. Phan đón mình, mái tóc vẫn màu nâu óng và áo vẫn màu là vàng. Phan lao đến, em nhớ anh lắm, làm mấy ông Tây bà đầm bên cạnh bất giác mỉm cười. Mình bảo, về nhà đi, anh rất thèm một bồn nước nóng. Phan chun mũi, chắc nửa tháng rồi anh chưa thèm tráng qua hàng nước chứ gì. Ui, anh là chúa ở bẩn. Lần này thì không cho anh đi đâu nữa. À..., anh này..., em có bầu rồi nhưng em không giữ nó lại đâu. Không thể bỏ quen tuổi trẻ bằng việc sinh ra một đứa trẻ. xem Phim Thần Thám Cao Luân Bố Rất phí phạm. Anh buồn gì nào. Đời còn dài cơ mà. Phan là vậy, giận dỗi nhanh và quên nhanh như rất nhiều cô gái kiêu kỳ khác.
http://afamily1.vcmedia.vn/thumb_w/600/D7prXinbUB7s5ppWxBGqtwKrIZ1zKF/I<a href='http://xemphimso.com/phim-ma.html' title='Phim ma'><font color='#00C6FF'>ma</font></a>ge/2013/04/20130409afamilyPAPhimTVBlaidinhnghiandongtinh-%286%29-3c624.jpg
Phim Thần Thám Cao Luân Bố Phan làm việc theo ý mình và... hoàn toàn cảm tính. Nhưng nó là con anh, em giữ lại cho anh. Báu vật của đời đấy. Phan nhìn mình, cười, em đã “giải quyết” từ tuần trước rồi. Phan nói thản nhiên và nhẹ nhàng như chuyện người ta cắt tóc gội đầu sơn sửa móng tay vậy. Mình đứng lặng. Hôm đó Hà Nội sao mà lạnh, gió mùa Đông bắc lùa qua cánh tay xộc vào khoang bụng. Buốt xót. Người ta thường ngụy biện cho sự chọn lựa sai lầm của mình bằng câu quy luật bù trừ. Mình cũng vậy. Dẫu rằng không phải không có tình yêu.
http://static.xalo.vn/images/news/20130410/1631/24/phim_tvb_lai_dinh_nghi_an_dong_tinh_1_1.jpg
- Ngày...
Phim Thần Thám Cao Luân Bố trọn bộ Sếp bảo, cậu nghỉ ngơi đi, lấy sức mà chuẩn bị... chiến đấu tiếp. Mình ngồi lại trong phòng máy, ánh đèn flash của mấy đứa sinh viên thực tập lóe lên lành lạnh. Em chụp tặng anh một kiểu ảnh, đảm bảo đó là khoảnh khắc đáng nhớ nhất cho mà xem. Cậu sinh viên hỉ hả. Rồi vẻ như thấy sự thái quá của mình, cậu ta quay lại, em xin lỗi nhưng đó thực sự là khoảnh khắc khuôn mặt anh buồn bã nhất. Buồn? Có lẽ thế thật. Đã đi gần nửa cuộc đời rồi nhưng vẫn thấy mình như ký gởi trên mặt đất. Chưa là ai cả, chưa có nổi một người thông tỏ được mình. Nếu có thì là Mơng, nhưng Mơng ở xa quá, Mơng lại thuộc về một cuộc sống khác rồi. Như thế nếu là bạn, dù bạn là bất cứ ai, bạn có thể gọi là nỗi buồn không?
Mình bỏ đi lang thang trên đường. Thành phố này rất rộng và rất dài. Nhưng mình không thể đến và không thể về bất cứ số nhà nào. Mình không có nhà. Hôm qua, bà chủ nhà đã bắt mình dọn đi. Anh bạn học cũ cũng ở nhà thuê nhưng vừa mới rước thêm một cô nàng xinh đẹp đến thổi cơm chung, giặt quần áo hộ. Mình ném đống đồ vào góc nhà nó rồi bảo, mày cứ để đấy, mấy hôm nữa không thấy tao quay lại thì gọi bà đồng nát mà thanh lý, có khi cũng được một tháng xôi sáng chứ không xoàng đâu. Rồi mình đi, tối nằm tạm trên bàn cơ quan, ngày lầm lũi từ góc này sang góc khác. Và bây giờ thì vô gia cư thật rồi. Có cảm giác cát đập tràn vào mặt. Rát, cát thị thành thường bỏng rát. Mình dừng lại, lau mắt kính. Một bên kính đã bị rạn. Trong ấy những ngôi nhà cũng như đang vụn dần ra

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét